Tôi lấy chồng đã được hơn 1 năm. Chồng tôi chỉ còn mẹ và chị gái, bố anh đã mất từ sớm. Từ ngày chúng tôi yêu nhau đã bị mẹ và chị chồng cản, lý do là không môn đăng hộ đối. Gia đình tôi nghèo, còn nhà anh ấy giàu có. Không được gia đình nhà trai chấp nhận, tôi quyết định có thai để được cưới. Tuy nhiên, đến lúc về làm dâu, mẹ và chị chồng vẫn không ưa tôi ra mặt.
Suốt thời gian sống với mẹ chồng, sáng nào tôi cũng dậy sớm nấu ăn cho cả nhà và chuẩn bị cặp lồng cơm trưa để mẹ chồng mang đi làm. Cả ngày mệt mỏi với công việc và bầu bì nhưng tối về tôi vẫn cố gắng về sớm để nấu bữa tối ngon cho mọi người. Thế nhưng, mẹ chồng vẫn soi mói tôi, chê đồ ăn tôi nấu dở, chê nhà cửa tôi dọn không sạch. Chị chồng đã lập gia đình, ra ở riêng, nhưng mỗi khi chị về nhà mẹ đẻ, chị cũng xét nét, bắt bẻ tôi đủ điều. Chồng tôi thường đi làm xa, nên tôi không nói với anh để anh khỏi bận lòng.
Con giống bố như lột, bà nội vẫn bắt xét nghiệm ADN mới cho khai sinh. (Ảnh minh họa)
Đến ngày con trai tôi chào đời, mẹ chồng chẳng tỏ ra vui mừng. Dù cháu giống bố như lột, mẹ chồng vẫn bắt tôi đi xét nghiệm ADN rồi mới cho tôi làm giấy khai sinh. Tôi uất ức vô cùng nhưng vẫn phải làm theo.
Tuần vừa rồi là sinh nhật mẹ chồng, tôi dùng toàn bộ tiền lương của mình để mua tặng mẹ một chiếc váy. Tôi để ý quà của mọi người, mẹ nâng niu cảm ơn, còn khi nhận được quà của con dâu, mẹ chỉ ừ rồi để vào góc khuất. Sau ngày sinh nhật mẹ chồng, bà bóc hết quà ra, có cái để dùng, có cái thì cất đi, còn món quà của tôi chưa bóc mà đặt ở trên nóc tủ.
Hôm qua, tôi đánh bạo hỏi mẹ tại sao mẹ không mặc thử chiếc váy tôi tặng. Ngay lập tức, mẹ chồng lôi cái váy ra, ném trả cho tôi. Bà bảo rằng, từ ngày tôi gả về nhà chồng, bà ăn không ngon, ngủ không yên. Việc kinh doanh của con trai, con gái bà liên tục gặp thất bát. Do vậy, bà không muốn nhận chiếc váy này vì không muốn lây sự xui xẻo, lây cái nghèo từ đứa con dâu như tôi. Bà mắng tôi là đồ lươn lẹo, cố tình có thai để được gả vào nhà này.
Nghe vậy, tôi trào nước mắt, không biết nói gì hơn. Chồng tôi là con trai duy nhất, không bao giờ anh để mẹ ở một mình. Nhưng tiếp tục sống như thế này, tôi sẽ không chịu nổi. Tôi nên làm gì bây giờ?