Ba mẹ ly hôn đã 4 năm, từ lúc em còn học lớp 6. Em ở với mẹ còn anh trai thì ở với ba và mẹ kế. Theo lời mẹ nói thì ba đã ngoại tình với người phụ nữ kia, và mẹ không bao giờ tha thứ cho cả ba và bà ấy.
Lúc ba mẹ vừa ly hôn, hằng ngày em đều nghe mẹ hằn học chửi rủa, trách mắng ba và người phụ nữ đó. Đồng thời, mẹ luôn dặn em là cấm không được gần gũi, tiếp xúc, kể cả nói chuyện gì với bà ta mỗi khi em về thăm nội lúc cuối tuần. Em vẫn luôn làm đúng như những gì mẹ dặn, và thật sự em cũng rất ghét bà ấy vì đã khiến mẹ em phải khổ.
Mỗi lần về nội, bà ấy luôn cố gắng tiếp cận, nói chuyện với em, tất nhiên em luôn làm lơ từ chối. Vậy mà bà ấy vẫn không chịu dừng. Thật sự em cảm thấy có lỗi với mẹ khi viết ra những dòng này, em cảm thấy người phụ nữ đó rất tốt với em, bà nói chuyện dịu dàng, cái gì cũng chiều chuộng mặc cho em cư xử thô lỗ.
(Ảnh minh họa)
Bà ấy thường xuyên sắm sửa quần áo, đủ thứ cho em mặc dù em luôn không nhận. Vẫn dịu dàng nói chuyện mặc cho em đôi lúc to tiếng, quát nạt. Em không biết nên ứng xử sao cho phải nên càng ngày em càng hạn chế về thăm ông bà nội. Em biết ông bà nội rất buồn nhưng em cảm thấy rất khó chịu.
Hai tuần trước, em có làm mất điện thoại do mẹ mua cho. Em thật sự rất sợ mẹ biết chuyện, chắc chắn mẹ sẽ rất giận. Em có nói chuyện này với anh hai, nhờ anh xin ba mua giúp giùm em chiếc điện thoại mới tránh việc mẹ biết chuyện.
Nhưng lúc anh hai còn chưa biết nói với ba thế nào thì người phụ nữ kia đã mở lời bảo chở em đi mua ngay. Lúc đó em không suy nghĩ gì hết ngoài việc sợ mẹ biết chuyện nên đã đồng ý ngay. Bà ấy hứa là sẽ giữ bí mật chuyện này, bảo là em đừng lo nữa.
(Ảnh minh họa)
Tới bây giờ cầm trên tay cái điện thoại mới này, em cảm thấy hối hận. Chuyện này mẹ mà biết được chắc chắn mẹ sẽ còn giận hơn việc em bị mất điện thoại. Mỗi lần gặp mẹ em lại sợ hãi và lẩn trốn như tội phạm sợ bị bắt quả tang vậy. Hơn nữa, giờ mỗi lần nghĩ đến người phụ nữ kia em lại càng thấy bức rức, rất khó tả.
Giờ em stress lắm, cứ suy nghĩ mãi chuyện mẹ và người phụ nữ kia khiến em nhức đầu không chịu được. Có phải em đã làm sai rồi không? Có phải em không nên nhận lời giúp đỡ từ người phụ nữ kia, em đã phản bội mẹ rồi đúng không? Phải làm sao để bỏ đi cảm giác tội lỗi này đây?