Nhập thông tin
  • Lỗi: Email không hợp lệ

Đóng

Xúc động bức thư gửi mẹ ngày 20/10 của chàng trai mắc bệnh tan máu bẩm sinh

"Cho dù đã hết duyên hết nợ với cuộc đời, nhưng con vẫn còn nợ mẹ, nợ những người thân yêu bao điều chưa làm và chưa nói hết…"

Nhân ngày Phụ nữ Việt Nam 20/10, Báo điện tử VTC News giới thiệu bức thư cảm động của bệnh nhân Hà Văn Vương (32 tuổi, ở Điền Trung, Bá Thước, Thanh Hóa) gửi cho mẹ. Anh Vương hiện đang điều trị bệnh tan máu bẩm sinh tại Viện Huyết học và Truyền máu Trung ương (Hà Nội).

"Hình hài con khi còn là cát bụi, lớn lên dần qua tim mẹ bao dung ".

Ở nơi đây con chỉ có một mình, cái thời tiết lành lạnh của Hà Nội làm cho con lại cảm thấy nhớ mẹ nhiều hơn và bao nhiêu kỉ niệm ngày bé ùa về trong con, làm con muốn về ngay với mẹ. Thế nhưng, chưa bao giờ đứng trước mặt mẹ mà con dám bày tỏ tình cảm của mình, cũng chưa bao giờ mẹ nhận được từ con 1 lời chúc hay 1 bông hoa vào những ngày của mẹ. Mẹ có buồn về con nhiều lắm không ạ?

Anh Hà Văn Vương đang truyền máu tại bệnh viện. (Ảnh: Công Thắng)

Mấy hôm nay con thấy mình khó chịu trong người. Con biết căn bệnh tan máu bẩm sinh của con mỗi ngày một nặng, sức khỏe mỗi ngày một yếu đi. Con đã không thể đếm nổi số bịch máu đã được truyền. Mẹ ơi... nếu lỡ may con mất trước mẹ, làm sao mẹ chịu được đây? Con chưa làm được gì được cho mẹ, cho gia đình, cho những người con thương.

Nhưng có ai biết được, người ra đi cũng đau khi biết mình sẽ phải từ bỏ tất cả những gương mặt thân thương mà biết rằng mình không bao giờ được gặp nữa, đau vì biết rằng mình sẽ làm họ đau theo. Có nỗi đau nào hơn là nỗi đau chia xa, xa người thân của mình vĩnh viễn?

 Căn bệnh tan máu bẩm sinh khiến da anh đen sạm, gương mặt gày gò, xanh xao. (Ảnh: Trương Hằng)

Nếu chẳng may con ra đi trước, căn nhà sẽ trống trải hơn. Con sẽ không thể chở mẹ đi chợ mỗi ngày, không thể xoa tay chân cho mẹ mỗi khi mẹ ốm, nhưng con vẫn bên cạnh mẹ hàng ngày, chỉ có điều con không nói được, không chạm được vào mẹ mỗi ngày.

Mẹ hay nói với con rằng cái chết chẳng có gì đáng sợ cả, cuộc sống này mới khó khăn. Chúng ta phải sống thế nào cho tốt vì khi chết đi, con người cũng trở về cát bụi mà thôi, còn duyên còn nợ thì còn sống, hết duyên hết nợ thì ra đi. Cho dù đã hết duyên hết nợ với cuộc đời, nhưng con vẫn còn nợ mẹ, nợ những người thân yêu bao điều chưa làm và chưa nói hết…".

Hàng ngày, anh Vương vẫn kiên trì chạy xe ôm để có tiền chữa bệnh và trang trải cuộc sống. (Ảnh: Công Thắng)

Sự cố xảy ra vào năm 2017, khi anh Vương tròn 20 tuổi và đang theo học ngành điều dưỡng y khoa. Căn bệnh tan máu bẩm sinh khiến anh thường xuyên bị hành hạ bởi những cơn sốt cao kéo dài không dứt. Bỏ dở lại việc học, anh bước vào cuộc chiến với bệnh tật.

Để có tiền chữa bệnh, anh chấp nhận làm tất cả những công việc từ ship trứng, giao đồ ăn hay bán nước mía. Hiện tại, anh gắn bó với nghề xe ôm ngay tại cổng Viện Huyết học Truyền máu Trung ương – nơi anh đang điều trị.

Hàng tháng, cứ 15 ngày anh chạy xe ôm thì có tới 10 ngày anh phải nằm viện truyền máu. Căn bệnh khiến da anh bị đen sạm, gương mặt gày gò, xù xì. Mức thu nhập ít ỏi anh dành hết để chữa bệnh và trang trải cuộc sống. Dẫu vậy chưa một lần anh kêu than. “Ngày trước để có tiền điều trị, bố mẹ tôi thường phải vay tiền để gửi ra. Nhưng khoảng 1 năm nay tôi không cần phải chu cấp nữa. Nghề xe ôm giúp tôi có nhiều thời gian, vừa làm vừa vào viện truyền máu đều đặn”, anh Vương nói. 

Trải qua thời gian vài năm chữa bệnh, tới nay anh Vương đã phải truyền tới hàng trăm đơn vị máu để duy trì sự sống. Dẫu rằng biến chứng của căn bệnh tan máu bẩm sinh ngày một nhiều, hành hạ thân xác anh. Nhưng chưa bao giờ anh vơi đi khát vọng sống và niềm nhớ thương gia đình, bố mẹ.

Khả Minh - Văn Vương

Tin mới