Việc tham gia các trò chơi tập thể thể hiện sự đoàn kết, tăng thêm tinh thần team-work, nhưng không phải lúc nào cũng thế. Bản thân tôi từng bị ám ảnh bởi trò chơi tại buổi team building với cơ quan, hậu quả sau đó là người yêu động vào người cũng thấy sợ.
Chuyện xảy ra cách đây cũng quãng 5 năm, khi tôi mới tốt nghiệp đại học và đi làm. Vào cơ quan, tôi xác định anh chị đồng nghiệp làm gì thì mình làm theo, sợ nhất là lạc lõng.
Tôi vào được cỡ 2 tuần, cơ quan tổ chức đi team-building. Nhiều người bảo tôi: "Mày may thế, mới vào mấy hôm mà được đi ăn chơi luôn rồi!". Tôi cũng rất hào hứng. Ngoài việc được đi chơi thì đây sẽ là cơ hội để mình hiểu hơn về đồng nghiệp, hoà đồng hơn với các anh chị em trong công ty.
Sau màn ăn nhẹ, anh nhân viên của công ty du lịch được giới thiệu lên phụ trách phần trò chơi. Người quản trò mời 4 cặp năm nữ tham gia. Là nhân viên mới, tôi được các anh chị cổ vũ, đẩy lên "sân khấu". Trò chơi đơn giản là bạn nam phải cho bạn nữ ăn chuối. Nam bịt mắt, nữ phải nói để đối tác biết đường mà... đút. Mới nghe luật chơi tôi đã muốn chạy xuống rồi nhưng đã đâm lao phải theo lao.
Một trò chơi tập thể tục tĩu, phản cảm. (Ảnh minh hoạ)
Chỉ 10 phút nhưng tôi thấy dài như cả thế kỷ, người như mê mụ vì những tiếng hò hét, huýt sáo, những câu trêu đùa bậy bạ, khả ố của nhiều nam đồng nghiệp phía dưới. Họ không dùng từ nào tục nhưng ai cũng hiểu những gì họ ám chỉ. Cơ thể tôi nóng ran vì ngượng, chắc là mặt mũi đỏ hết cả.
Kết thúc trò chơi, tôi lao thẳng vào nhà vệ sinh mà khóc. Tôi cảm thấy nhục nhã vô cùng tận khi mình bị đồng nghiệp lấy ra làm trò đùa cợt nhả, tên mình bị nhắc đi nhắc lại trong những câu pha trò khả ố. Dù đó không phải trò chơi đụng chạm cơ thể, nhưng ánh mắt của mọi người khiến tôi cảm thấy mình như đang trần trụi đứng trên sân khấu, không có gì bảo vệ, che chắn.
Tôi làm ở công ty đó thêm 2 tháng thì nghỉ việc. Cảm giác sợ hãi từ buổi team building ấy cứ theo đuổi tôi, gương mặt của các anh chị đồng nghiệp không còn thân thương, đáng yêu như buổi đầu bước vào làm nữa. Vì thế khi gặp một số vấn đề khác, tôi chọn ra đi thay vì cố gắng bám trụ.
Từ đó đến nay, tôi đã qua 2 công ty khác và đều từ chối tham gia các buổi dã ngoại, giao lưu với cơ quan. Tôi vẫn sợ sẽ phải đối mặt với cảm giác bị tổn thương, xấu hổ trong các trò chơi tập thể rẻ tiền, tục tĩu như ở nơi làm việc đầu tiên.
Tôi chỉ mong, các cơ quan quản lý dịch vụ du lịch sâu sát, kiểm duyệt tốt hơn những trò chơi team-building, đừng quá dễ dãi lạm dụng yếu tố tục. Ban tổ chức team building cũng cần nắm được những trò chơi gì sẽ được tổ chức trong chương trình, kiên quyết loại bỏ những trò kém văn minh, đừng để cuộc vui thành nỗi ám ảnh sợ của nhân viên trẻ, nhất là phụ nữ.
Bạn nghĩ gì về điều này? Hãy chia sẻ ở box bình luận phía dưới.