Tôi quá thất vọng với mẹ chồng, không hiểu sao bà có thể ích kỷ và dửng dưng với khó khăn, nguy hiểm của con cái đến vậy. Nếu là con dâu “khác máu tanh lòng” thì chẳng nói làm gì, đây lại là con trai duy nhất cho chính bà rứt ruột đẻ ra.
Mẹ chồng tôi năm nay 70 tuổi và rất khỏe mạnh. Bà cả đời làm kinh doanh nên có rất nhiều tài sản, mấy năm gần đây mới nghỉ ngơi, chia các cơ sở cho 3 con tiếp quản. Hai chị gái của chồng tôi đều tiếp bước bà làm ăn rất tốt, riêng chồng tôi liên tục gặp vận đen nên việc kinh doanh ngày càng khó khăn, quy mô cứ thu hẹp dần.
Có lẽ cũng vì stress nên anh ấy sa vào cờ bạc và mất nhiều tiền. Lúc anh ấy đánh hết tiền tiết kiệm, chúng tôi hỏi vay mẹ chồng tiền trả nợ nhưng bà từ chối. Cực chẳng đã, anh ấy phải bán cửa hàng. Dù sao cửa hàng này cũng thua lỗ rồi, tôi thì bụng mang dạ chửa, lại cũng có nghề nghiệp riêng nên không thể giúp duy trì được. Phải làm vậy, vợ chồng tôi thực sự rất tiếc vì đó là thành quả lao động của cả gia đình bao nhiêu năm, nhưng mẹ ngoảnh mặt không giúp thì cũng đành chịu.
Nhưng vận đen vẫn tiếp tục đeo bám gia đình nhỏ của tôi. Chồng tôi không bỏ được tật cờ bạc và lại thua. Chủ nợ mang theo nhiều thanh niên dữ tợn đến đòi, đe dọa khiến chúng tôi rất sợ hãi. Số tiền vay được từ bạn bè và họ hàng chỉ đủ trả một phần. Chẳng có cách nào khác, chồng tôi cầu cứu mẹ đẻ. Bà vốn có nhiều tài sản, riêng mảnh đất rộng ở ngoại thành đã có giá trị rất lớn, chỉ cần bán đi một phần thì không chỉ đủ trả nợ cho chồng tôi mà còn có thể hỗ trợ vốn cho anh ấy gây dựng lại sự nghiệp.
Ảnh minh họa.
Ấy vậy mà thuyết phục kiểu gì, và cũng không đồng ý bán đất. Bà nói ráo hoảnh là lớn rồi phải tự chịu trách nhiệm, tiền của bà để bà dưỡng già và sau này cho các cháu chứ không cho đứa cờ bạc. Chồng tôi khóc lóc, còn quỳ xuống dập đầu van xin mẹ cứu nốt lần này; anh thề sẽ bỏ hẳn cờ bạc để tu tỉnh làm ăn, nhưng bà vẫn làm ngơ.
Tôi quá sốc cho sự sắt đá của mẹ chồng khi bà nói câu này: “Nếu hối hận thật thì tự đi làm thuê kiếm tiền trả nợ dần, chứ đất thì tôi không bán”. Anh ấy là con trai bà, vậy mà bà có vẻ không sợ anh ấy gặp nguy hiểm, không cho thêm một cơ hội nào. Người ta nói quá tam ba bận, trong khi chồng tôi mới được bà bỏ tiền cho trả nợ một lần.
Cuối cùng, nhờ nhà ngoại giúp đỡ vay mượn, chúng tôi mới xoay được tạm ổn. Chồng tôi đang làm việc cho anh họ tôi, lương trừ nợ dần. Anh hận mẹ, nhiều tháng trời anh không đến thăm, tôi cũng con nhỏ nên thi thoảng mới bế qua chơi với bà.
Hôm trước chị chồng gọi điện báo tin mẹ phải nằm viện, bảo chúng tôi thu xếp để luân phiên chăm bà. Phận con dâu, tôi không dám trì hoãn, vội vào ngay, rồi xin nghỉ phép vài hôm để vào với bà trong bệnh viện. Nhưng chồng thôi chỉ qua thăm rồi về, còn bảo tôi không cần như vậy. Anh bảo, mẹ thiên vị con gái thì để con gái chăm. Với con trai thì thấy chết không cứu, trong khi con gái vốn đã giàu rồi nhưng chỉ mới nói cần tiền để mở rộng kinh doanh là bà cho vay ngay tiền tỷ.
Quả thật, nhiều lúc nghĩ đến sự bất công, con yêu con ghét của mẹ chồng, tôi không khỏi chạnh lòng. Nhưng mẹ ốm, nếu bỏ lơ thì cũng sai. Tôi nên nói gì để thuyết phục chồng mình đây?
Bạn có lời khuyên muốn chia sẻ, hãy gửi vào box bình luận bên dưới.
Nếu bạn có những khúc mắc trong cuộc sống, xin đừng ngần ngại gửi cho chúng tôi để nhận được sự sẻ chia chân thành và lời khuyên nghiêm túc của độc giả. Ý kiến xin gửi đến tamsu@vtc.gov.vn.