Khi sa mạc biết hát
Từ trung tâm Phan Thiết, chỉ mất hơn một giờ xe là du khách đã đến vùng đất được ví như “tiểu sa mạc Sahara của Việt Nam” – Bàu trắng, nằm ở xã Hòa Thắng, huyện Bắc Bình (Bình Thuận).
Phía xa, Bàu trắng hiện dần ra – một hồ nước rộng lớn nằm giữa những đồi cát cuộn lên như sóng. Từ trên cao nhìn xuống, hồ nước như một viên ngọc xanh được bao bọc bởi sa mạc trắng. Mặt nước tĩnh lặng phản chiếu mây trời, tạo nên một khung cảnh siêu thực đến khó tin. Không khí buổi sớm se lạnh, mùi sen thoang thoảng từ mặt hồ lan theo sóng gió nhẹ, tạo du khách như lạc vào một miền cổ tích.
Phim Lật Mặt 8 quay tại Khu du lịch Bàu Trắng (huyện Bắc Bình, tỉnh Bình Thuận)
Chiếc xe jeep đầu tiên của buổi sáng đang leo lên cát. Tiếng động cơ vọng xa, hòa cùng tiếng gió rì rào. Người lái xe là anh Nguyễn Văn Lực , 31 tuổi, dân Hòa Thắng chính gốc. Anh cười tươi, nói lớn để nói tiếng máy:
“Bàu trắng đẹp nhất là lúc mặt trời vừa leo. Cát trắng chuyển từ màu bạc sang vàng, rồi hồng, rồi lại trắng – mỗi phút một màu, không bao giờ giống nhau cả!”
Anh Lực từng là ngư dân ở Mũi Né, sau này chuyển sang làm du lịch. "Ngày xưa mình theo cha đi biển, thấy đau khổ quá. Khi bà trắng được khách tìm đến, tôi học lái xe jeep, mua thiết xe cũ, rồi cùng anh em lập nhóm khách xem bình an minh. Nghề này tuy nhiên liệu nhưng vui – ngày nào cũng được nhìn thấy vẻ đẹp quê hương mình dưới ánh nắng mới," anh kể.
Từ vị trí cao nhất của đồi cát, Bàu trắng hiện ra dưới ánh nắng ban mai. Xa xa là những bãi cát thoải mái, nơi du khách trẻ đang chụp ảnh, quay phim. Từng bước chân xuống cát đều để lại dấu vết như một nhịp điệu.
Gần hồ nước, sen bắt đầu nở. Một người phụ nữ đội nón lá, tay cầm sào tre, đang hái những bông sen hồng nhạt mang vào. Đó là bà Sáu Loan , năm nay 56 tuổi, đã hơn hai mươi năm gắn bó với mặt hồ này.
“Hồi trước nơi đây chỉ toàn cát và lau sậy, mấy nhà xung quanh được ít sen, hái hạt chào ra chợ bán. Rồi khách du lịch đến nhiều, ai cũng mê hồ sen. Tôi giữ lại mấy đám sen này để khách chụp ảnh, vừa có thêm thu nhập, vừa giữ lại chút quê hương,” bà cười hiền.
Câu chuyện của bà Loan tiếp tục bằng truyền thuyết xưa về Bàu Ông – Bàu Bà , ngày xưa nơi đây là hai hồ nước chia nhau dòng nguồn, như hai vợ chồng cùng giữ mạch sống cho vùng cát khô hạn. “Người ta tin rằng Bàu Bà linh lắm, cầu con, cầu mưa đều được. Nhiều khách đến đây bó hương, vái một lạ rồi xuống hồ rửa tay lấy may,” bà nói nhỏ, hương đầy tin yêu.
Không có sen, ở Bàu Trắng, thứ âm thanh dễ khiến người ta nhớ nhất là tiếng cát hát . Khi gió mạnh, từng hạt cát khô ma sát vào nhau phát ra tiếng vi vu, nhẹ nhàng như tiếng đàn. Người dân địa phương gọi đó là “bản nhạc của cát”.
Du khách trải nghiệp vẻ đẹp Bàu Trắng.
Hơi thở của du lịch trẻ
Khoảng thời gian tám giờ sáng, Bàu Trắng trở nên sôi động. Những chiếc xe jeep rực rỡ sắc màu xếp hàng trên trằn cát, chờ đợi khách đi trải nghiệm. Tiếng hò reo, cười nói vang vọng giữa không gian mô mộng.
Anh Lực kể, mỗi ngày mùa cao điểm có hơn trăm xe hoạt động, phục vụ hàng lượt xem khách. Du khách có thể chọn gói “chinh phục cát cát”, “săn bình minh” hoặc “ngắm hoàng hôn”. Những cú đổ dốc bằng xe jeep tạo tim ai cũng phải thót lên – cảm giác giác phù hợp vừa an toàn, vì mọi tay lái đều là người địa phương cơn địa hình từng cát cát.
Một nhóm bạn trẻ đến từ Hà Nội vừa hoàn thành hành trình vượt thác. Cô gái tên Thu Uyên , 25 tuổi, nói trong xúc động: “Tôi từng đi nhiều nơi, nhưng chưa ở đâu có khung cảnh kỳ lạ như thế này. Sa mạc và hồ nước cùng tồn tại, vừa khô vừa mát, vừa ấm lại yên bình.”
Cùng với đó, nhóm thanh niên địa phương tổ chức dịch vụ chụp ảnh flycam và du lịch dã ngoại ngoài đêm . Anh Phạm Minh Trí , trưởng nhóm chia sẻ: “Tôi muốn làm du lịch khác đi – không chỉ để khách hàng nhận phòng, mà để họ cảm nhận được thiên nhiên. Tối đốt lửa bên hồ, nghe tiếng gió và nhìn sao, nhiều người bảo đó là khoảnh khắc đáng nhớ nhất đời.”
Du khách chơi xe địa hình chinh phục những đồi cát.
Giấc mơ du lịch xanh
Không chỉ đẹp, Bàu trắng còn là điểm nhấn trong chiến lược phát triển bền vững lịch sử của Bình Thuận . Lãnh đạo Sở Văn hóa – Thể thao và Du lịch tỉnh cho biết: "Bàu trắng là khu vực đặc biệt, vừa có giá trị cảnh quan, vừa có giá trị sinh thái. Chúng tôi đang định hướng phát triển du lịch trải nghiệm – sinh thái, hạn chế bê tông hóa và khuyến khích người dân tham gia mô hình du lịch cộng đồng."
Thực tế, chính quyền địa phương đã đầu tư mở rộng tuyến đường Hòa Thắng – Hòa Phú, tạo điều kiện cho du khách di chuyển thuận lợi. Hệ thống bãi xe, nhà chờ, khu dịch vụ được quy định lại để đảm bảo mỹ quan vừa giữ môi trường sạch sẽ.
Một nhóm tình nguyện viên trẻ cũng thường xuyên tổ chức dọn rác xung quanh hồ. Họ gọi mình là “Người giữ cát” – với khẩu hiệu giản dị: “ Đến Bàu trắng, chỉ mang theo ký ức, không mang đi cát và không để lại rác.”
Vì vậy, dù lượng khách tăng nhanh hơn, Bàu Trắng vẫn giữ được vẻ tinh khôi. Buổi chiều, nhìn từ xa, hồ nước xanh biếc vẫn nằm yên giữa trùng điệp cát trắng, như nụ cười hiền của miền đất khát.
Chiều, nghiêng về phía Tây. Cát giờ trắng vàng rực rỡ. Hồ nước phản chiếu bầu trời tím đậm, lấp lánh như gương. Những đoàn xe jeep cuối cùng rời đồi, để lại vệt bánh xe loang sạch sẽ như một bản vẽ dở dang.
Người lái xe trẻ tắt máy, ngồi yên trên đỉnh cát nhìn về phía mặt hồ. Anh nói: "Cát ở đây không ngủ đâu. Gió đêm lại thổi, sáng ra mọi dấu vết đều biến mất. Nhưng ai từng đến đây thì nhớ mãi."
Quả thật, có điều gì đó rất lạ ở Bàu Trắng – nơi cát, nước và con người hòa vào nhau. Nơi mà mỗi bình minh là một lần tái sinh, mỗi hoàng hôn là một lời hẹn trở lại.
Bàu trắng không chỉ là một địa danh – đó là biểu tượng cho vẻ đẹp hoang sơ và sức sống kiệt của Bình Thuận.Đến đây, du khách không chỉ được ngắm cảnh mà còn được nghe những câu chuyện về con người, về thiên nhiên, về người dân quê sống chậm lại giữa thời đại tất bật.
Và chính nơi này, người ta hiểu rằng Bàu trắng – là giữ lại hơi thở của miền cát, giữ lại linh hồn du lịch Bình Thuận – nơi sa mạc chạm vào nước, và con người chạm vào vẻ đẹp của đất trời.