"Cứ để thầy làm cho. Thôi không đáng bao nhiêu, cứ để đó thầy lo”, Lương Xuân Trường mở đầu bức tâm thư tiễn biệt HLV Dương Minh Ninh, bác sĩ Đào Trọng Trí và tiền đạo Paollo Madeira Oliveira.
Nhiều năm khoác áo Hoàng Anh Gia Lai, Xuân Trường có rất nhiều kỉ niệm với người thầy, người bạn. Paollo mới chuyển đến HAGL trước mùa giải 2023. Xuân Trường - với vai trò đội trưởng của đội bóng phố núi trước khi chuyển sang Hải Phòng - đã chào đón, giúp đỡ ngoại binh này hòa nhập trong những ngày đầu tiên.
Bài đăng dài hơn một nghìn từ của Xuân Trường gây xúc động mạnh. Tiền vệ này có lẽ cũng phải kìm nén rất nhiều nỗi buồn khi anh không kịp có mặt để tiễn đưa thầy, bạn về nơi an nghỉ cuối cùng, do biến cố xảy ra đúng thời điểm Xuân Trường và CLB Hải Phòng sang Hong Kong thi đấu vòng loại AFC Champions League.
Xuân Trường chia sẻ bức ảnh chụp cùng HLV Dương Minh Ninh từ thời còn ở học viện HAGL - Arsenal - JMG.
Xuân Trường viết:
"Em vẫn còn nhớ lần đầu em gặp thầy, đó là những ngày mưa giữa đợt tuyển sinh vòng chung kết của Học viện bóng đá Hoàng Anh Gia Lai – Arsenal – JMG năm 2007. Thầy là một trong những huấn luyện viên trong ban tuyển sinh cùng thầy Giôm (Guillaume Graechen), và cũng là người sẽ cùng thầy Giôm, thầy Bảo, thầy Đàn,…huấn luyện và đào tạo tụi em từ sau đợt tuyển sinh đó.
Cho đến nay đã là 16 năm rồi thầy nhỉ? Ấn tượng đầu tiên của em đó là thầy luôn nở nụ cười vui vẻ, thân thiện, luôn cho mọi người thấy rằng thầy sẵn sàng giúp đỡ tất cả mọi người. Trong suốt ngần ấy năm tụi em lớn lên và trưởng thành, thầy đã luôn ở đó để dìu dắt và dạy bảo tụi em từ những điều nhỏ nhất. Ngoài chuyên môn bóng đá ra, thầy luôn hướng tụi em đến những điều tử tế. Đạo đức là điều được thầy đặt lên hàng đầu vì mong muốn của thầy luôn là “Nếu các em không thành danh thì phải thành nhân”. Có lẽ, thầy là người thương tụi em nhất từ trước đến nay.
Thầy trò mình đã cùng nhau ăn bóng đá, ngủ bóng đá từ những ngày đầu tiên tại học viện cho đến U19, đội 1 HAGL, SEA Games, và cả Đội tuyển Quốc gia nữa. Thầy trò mình cũng có những chuyến tập huấn nước ngoài, những kỷ niệm dở khóc dở cười khi lần đầu được xuất ngoại,…
Em biết, thầy là người luôn suy nghĩ rất nhiều mà tụi em lại vì trẻ con chưa đủ trưởng thành nên luôn trách là tại sao thầy lại làm thế này, tại sao thầy lại nghĩ thế kia, tại sao thầy cứ phải hy sinh bản thân mình, tại sao thầy cứ phải e ngại người khác mà không làm theo ý mình,…
Thầy sẽ không nói ra với ai dù cho phải chịu rất nhiều áp lực khi dẫn dắt HAGL, thầy sẽ luôn cười và nói là “Thôi kệ, dần dần mọi thứ sẽ ổn thôi. Thầy sẽ cố làm được đến đâu thì hay đến đó”. Và thầy cũng là người luôn hết lòng để bảo vệ lợi ích, hình ảnh của Câu lạc bộ.
Tinh thần không ngại khó và không bao giờ từ bỏ của thầy đã truyền cảm hứng cho em rất nhiều, thầy cũng luôn là người động viên mỗi khi em gặp khó khăn. Em hứa sẽ vượt qua mọi rào cản thật mạnh mẽ, thầy đừng lo nữa nhé.
Thầy còn là lớp trưởng của lớp đại học mà thầy trò mình đang học cùng nhau nữa. Mỗi lần các thầy, cô ở trường Đại học Sư phạm Thể dục thể thao Thành phố Hồ Chí Minh công tác tại Gia Lai là thầy lại đứng ra đại diện lớp để đón tiếp chu đáo. Tụi em có đề xuất là để tụi em đóng góp một cái quỹ, thầy dùng để đưa đón các thầy, cô đi thăm quan Pleiku, đi ăn những món ngon đặc sản của Gia Lai, rồi tiền xăng xe đi lại nữa,…
Nhưng thầy chỉ nói “Thôi không đáng bao nhiêu cả, tụi em cứ tập trung cho trận đấu tới đi để đó thầy lo”. Tụi em thương thầy đến bực cả mình vì thầy cứ luôn chịu phần thiệt về mình, chỉ cần tụi em được an tâm thi đấu thì thầy không màng khó khăn gì cả. Đó là thầy Ninh của tụi em, một người thầy đáng kính mà tụi em sẽ luôn nhớ mãi. Em cảm ơn thầy vì những gì thầy đã làm cho câu lạc bộ, nhất là cho tụi em. Tụi em sẽ luôn nhắc về thầy với những kỷ niệm đẹp nhất. Thầy yên tâm nhé, tụi em chắc chắn sẽ trở thành những người có ích cho xã hội, biết chăm lo và bảo vệ gia đình giống như thầy vậy. Thầy yên nghỉ nhé thầy ơi…
HLV Dương Minh Ninh, bác sĩ Đào Trọng Trí và cầu thủ Paollo Oliveira qua đời trong tai nạn giao thông ngày 12/8.
Anh Trí à, anh em mình cũng đã cùng nhau chinh chiến và đã cùng nhau có những chiến thắng ngọt ngào, hay cả những thất bại đầy cay đắng anh nhỉ. Tiếc là giờ đây Câu lạc bộ đã mất đi một anh chàng physio chăm chỉ, hiền lành và luôn có tinh thần cầu tiến.
Mặc dù lớn tuổi hơn, nhưng anh lúc nào cũng chiều chuộng và nhường nhịn tụi em. Anh gần gũi với tụi em đến mức mình còn chẳng cần dùng kính ngữ với nhau. Anh giống như một trợ thủ đắc lực của tất cả các cầu thủ trước mỗi lần ra sân thi đấu. “Trí Đào lấy hộ em cuộn băng, Trí Đào lấy cho em chai nước, băng chân, massage cho em, nhanh lên không là không kịp bây giờ, Trí Đào ơi sao bể ngâm đá hôm nay lại không lạnh thế này,…” Anh đã luôn ở đó, nhẹ nhàng giúp đỡ mọi người, chưa từng nổi nóng hay giận dỗi một ai, luôn sẵn sàng có mặt mỗi khi tụi em cần giải quyết bất kỳ vấn đề gì.
Em nhớ nhất những lần anh massage để giúp em hồi phục sau những trận đấu hay buổi tập mệt mỏi. Trong những khoảng thời gian 30 phút đó, anh em mình đã chia sẻ với nhau rất nhiều. Em thường hỏi anh về định hướng công việc, hỏi anh về gia đình,…anh chẳng giấu giếm gì mà chia sẻ với em một cách đầy cởi mở. Anh còn tự bỏ một khoản tiền tương đối lớn ra để mua súng giãn cơ được gửi từ Mỹ về để phục vụ cho công việc của mình.
Anh luôn có trách nhiệm với công việc và luôn không ngừng học hỏi, phấn đấu mỗi ngày để trở nên tốt hơn. Anh giống như một người bạn với tất cả anh em trong đội, là một người ân cần với tất cả mọi người xung quanh và tụi em cảm ơn anh vì điều đó. Trân trọng và tôn trọng người anh của chúng em. Anh hãy yên nghỉ anh nhé…"
Cuối thư là phần dành riêng cho Paollo, được Xuân Trường viết bằng tiếng Anh:
"Ngày cậu đến với đội bóng cũng là ngày cuối của tôi ở HAGL. Tôi rất buồn vì đã rời đi khi chưa kịp thi đấu cùng cậu. Tôi có lẽ sẽ kiến tạo cho cậu ghi bàn nếu chúng ta thi đấu cùng nhau. Tôi nhớ lúc cậu đến chào mọi người ở HAGL sau buổi tập chiều, rất thân thiện và nhẹ nhàng, giống như người anh em Brandao. Tôi chắc chắn rằng cậu sẽ hòa nhập rất nhanh vì các cầu thủ Gia Lai yêu mến cậu ngay từ lần gặp đầu tiên. Tôi biết sẽ rất khó để những người thân quen nuốt trôi được mất mát này, nhưng tôi tin rằng cậu sẽ luôn được yêu mến và nhớ tới với những kỉ niệm khó quên. Hãy an nghỉ, bạn tôi.
Cuộc sống thật vô thường, khi nhận được tin em đã mong đó chỉ là một thông tin không chính xác. Em không dám đọc bất kỳ một tin nào trên báo chí hay mạng xã hội và chờ đợi một phép màu rằng đó không phải sự thật. Giờ đây, em chỉ biết cầu nguyện cho những người thân trong gia đình và những người bạn của thầy, anh Trí và Paollo sẽ sớm vượt qua được sự mất mát này.
Dù không còn được gặp nhau nữa nhưng em tin chúng ta vẫn sẽ nhìn thấy nhau bằng một cách nào đó. Có thể là trong những giấc mơ, để rồi chúng ta lại cười với nhau, hàn huyên với nhau như chưa từng có sự chia ly nào. Chắc chắn rồi, chúng ta sẽ luôn nhớ về nhau với những kỷ niệm đẹp nhất…
Mong mọi người hãy yên nghỉ!"