Tôi năm nay đã ngoài 40 tuổi, ở cái tuổi của tôi nếu may mắn thì đã hạnh phúc đủ đầy, có chồng, có con trưởng thành. Vậy mà với tôi thì nay vẫn một mình đơn thân gối chiếc.
Tôi thấy mình thật bất hạnh, người ta không được mặt này thì được mặt khác, không đẹp thì cũng được sức khỏe, thông minh, tháo vát, còn tôi thì chẳng được gì. Nhiều người thấy tôi chăm chỉ chịu khó làm việc cũng để ý nhưng được một thời gian họ lại lặng lẽ rời đi không một lời từ biệt hay nói rõ lý do vì sao. Trước đây tôi rất đau khổ, mỗi lần như vậy tôi không dám nói với ai kể cả mẹ tôi. Đêm đêm tủi thân tôi thường ngồi khóc một mình.
Ảnh minh họa.
Chưa có chồng chắc do tôi cao số, tôi tự nghĩ vậy để an ủi bản thân mình nên cũng cảm thấy bớt chán nản, nhưng mọi chuyện lại cứ liên tục ập đến với gia đình tôi. Bố tôi mất cách đây mấy năm, chị gái cũng đi lấy chồng xa thi thoảng mới về qua nhà thăm, còn người anh trai thì xây nhà ở cạnh tôi và mẹ tôi.
Nguồn cơn của mọi chuyện cũng bắt nguồn từ anh trai tôi. Anh ấy là một người vô tâm, không những với mẹ tôi mà còn cả với vợ và con. Ngày thường cũng như ngày lễ, Tết, giỗ chạp, anh tôi không cần biết công to việc nhỏ trong nhà như thế nào, cũng chẳng quan tâm xem mẹ ốm đau có ăn uống, thuốc thang đầy đủ hay không.
Tôi chẳng mong anh đối xử tốt với cô em gái như tôi, mà chỉ mong đối xử tốt với mẹ là tôi đã mừng. Chưa bao giờ anh ăn của ngon vật lạ mà nghĩ tới việc mang sang mời mẹ tôi được một miếng. Ngày vợ anh ấy sinh nở mẹ con tôi đều hết lòng sớm tối chăm sóc cho vợ con anh, khi các cháu lớn lên đi học cũng một thân tôi lo đưa đón chăm sóc, đi làm đang dở việc tôi cũng tất bật chạy về đón cháu cho kịp giờ.
Giờ đây mẹ tôi đã tuổi cao, sức yếu, các cháu đã lớn rồi nên cũng không thường xuyên sang nhà để chăm cháu như trước nữa, thì anh lại càng không coi mẹ tôi ra gì. Đành rằng bà có tuổi rồi thì cũng hay nói nhiều hơn trước, nhưng cũng chỉ là vì muốn răn dạy bảo ban con cháu thôi chứ bà không có ác ý. Nhưng anh tôi không những biết ơn về những gì mà bà đã làm trong những năm qua, mà còn càng vô tâm, suốt ngày cạnh khóe nói những lời vô lễ khiến mẹ tôi đau lòng.
Thời gian gần đây thấy anh trai tôi như vậy, chị dâu tôi cũng hùa theo thất lễ với mẹ tôi. Tết vừa rồi cúng tất niên vợ chồng anh cũng không mời bà sang ăn cơm, có nói thì anh ấy ra sức bênh vợ. Tôi thì lương ba cọc ba đồng, mẹ tôi thì hàng tháng chỉ trông chờ vào mấy đồng trợ cấp tử tuất của bố tôi, hai mẹ con tôi cũng được xét vào diện hộ nghèo, trong khi đó kinh tế gia đình nhà anh ấy khá giả vậy mà đối với mẹ không bằng người dưng.
Chị gái tôi biết chuyện cũng ra sức khuyên bảo nhưng chứng nào vẫn tật ấy, vợ chồng anh không những không nghe mà còn cảm thấy khó chịu. Tôi thật sự đau lòng và nhiều khi chỉ ước mình có thể kiếm được nhiều tiền hơn cho mẹ bớt khổ, cơm ăn đủ no, áo mặc đủ ấm.
Thương mẹ bao nhiêu tôi lại càng trách và thương mình bấy nhiêu, tôi chợt nghĩ sau này khi bà qua đời, chỉ còn mình thôi thì biết nương tựa vào ai để lấy chỗ dựa tinh thần? Không chồng, không con, chẳng ai muốn lấy tôi cả, tủi thân và chán nản. Tôi không biết nên làm gì để cuộc sống của mình trở nên tốt đẹp hơn?
Xin thính giả hãy cho tôi một lời khuyên.